Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1230: Rút lui


...

trướctiếp

Hai gã đặc công da đen xông lên ghìm súng, Trương Nhất Phong lia khẩu súng bắn lia lịa, bòm bòm… viên đạn bay ra từ nòng súng, lóe lên từng tia sáng. Hai gã đặc công da đen lập tức lui trở về, ra hiệu cho người phía sau, phân công nhau đánh bọc sườn. Vài người ở phía sau nhanh chóng tản ra, chia làm hai tiểu đội, chuẩn bị súng từ phía sau rồi xông lên.

Cuối cùng cứu Lệ Na, Tiểu Tứ nói với cô vài câu, cũng không thể trấn an Lệ Na khỏi hoảng sợ, cậu ta chỉ về hướng Trương Tuyết Phong hô,

- Cô ý không hiểu tôi nói, không chịu phối hợp, phải làm sao bây giờ?

Trương Tuyết Phong nghe động tĩnh của những người ở phía dưới, đứng ở cửa canh giữ không dám lơ là.

- Gọi điện cho ông chủ, bọn họ đang ở trong bệnh viên, để cô ấy nói chuyện với người nhà.

Đúng lúc này, hai quả lựu đạn bay qua cửa sổ vào, Trương Tuyết Phong nhìn thấy hô lớn:

- Cẩn thận.

Tiểu Tứ nghe thấy, nhảy người lên, đá một cước, một quả lựu đạn bay ra ngoài, nổ tung.

Trương Tuyết Phong vồ trên mặt đất, một tay đỡ lấy lựu đạn ném về hướng Tiểu Tứ.

- Tiểu Tứ.

Đột nhiên Tiểu Tứ xoay người, bay lên không trung, đá một cước, quả lựu đạn bị anh ta đá bắn ra ngoài cửa sổ, ầm… hai quả lựu đạn nổ lần lượt ở dưới tầng.

Bòm bòm bòm bòm… có người nhân cơ hội này lên tầng, Tiểu Tứ không kịp nhặt súng, hai người nhảy lên trên sàn, bổ nhào vào Lệ Na, Lệ Na sợ tới mức run lên lăn một vòng. Viên đạn đuổi theo hai người, như hình với bóng.

Bòm bòm bòm bòm… Trương Tuyết Phong sớm đã đứng ở cửa trên, đối mặt với người ở bên ngoài, tuy rằng đánh không trúng đối phương, nhưng cũng có thể ngăn cản đối phương xông vào.

Có một khẩu súng rơi ở cửa bên cạnh, đây đúng là súng của hai gã Mỹngười Mỹ để lại. Trương Tuyết Phong muốn đi nhặt khẩu súng, định vươn tay ra, thở phù.. có người đứng ở chỗ tối bắn lén, thiếu chút nữa là bắn trúng vào tay Trương Tuyết Phong.

Lệ Na nhìn hai người đang liều mạng cứu mình, không khỏi có chút cảm tình với hai người.

Ít nhất cô không hề phản kháng, mặc cho Tiểu Tứ kéo tay cô, hai người đứng sát vào bức tường.

Thành viên tổ Thiểm Điện Tiểu liền phát hiện rất nhanh, quả là những đặc công này không giống bình thường, ngoại trừ hai gã ở bên trong sơ suất nên bị Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ xử lý, còn thân thủ những người khác đều không tồi, tính cảnh giác cũng rất cao.

Hiện tại cho dù hai bên đã đánh nhau, nhưng thành viên tổ Thiểm Điện không ra tay bởi vì họ không có súng, còn kẻ thù thì có hỏa lức hùng mạnh.

Bòm bòm bòm bòm… có mấy tiếng súng vang lên, khiến thành viên tổ Thiểm Điện không dám đứng dậy, những người này đều trong phạm vi hỏa lực của quân địch, không có kế sách gì để phá địch. Ngoài một số đặc công ở trên lầu, trên lầu còn ẩn núp một số tay súng bắn tỉa.

Nếu trời không tối, chỉ sợ chỗ mọi người ẩn náu sớm bị bại lộ.

Trương Tuyết Phong và Tiểu tứ, cũng bị vây ở trong lầu, hai người trốn ở dưới chân tường, đành lắc đầu cười chừ.

Thời gian cứ chầm chậm trôi, đối với bọn họ mà nói, chỉ nán lại một phút đồng hồ có thể gặp nguy hiểm.

Ánh mắt Trương Tuyết Phong dừng lại ở quả lựu đạn trên xác của tên đặc công da đen Mỹ kia, đột nhiên trong lòng suy nghĩ. Quả lựu đạn kia trên thi thể kia nằm cách cửa không đến hai mét, Tiểu Tứ hiểu ý, dùng tay ra hiệu ok.

Sau đó anh ta liền cởi áo khoác, nhìn Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong bắt đầu đếm ba, hai, một. Thả… Tiểu Tứ nhanh chóng văng quần áo ra, lập tức bên ngoài vang lên một hồi tiếng súng, bòm bòm bòm bòm… mấy bóng người lần lượt hiện lên, Trương Tuyết Phong nhanh chóng xuất kích, bòm bòm..

- A…

Hai tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên ngoài vào, có hai tên địch lại bị thương. Tiểu Tứ nhân cơ hội này, nhanh chóng chộp tới, nắm lấy xác chết, kéo anh ta trở lại bức tường.

Tiểu Tứ lấy hai viên lựu đạn trên thi thế ra. Kiểm tra tiếp lại tìm thấy đạn dược trên thi thể, tiện tay ném cho Trương Tuyết Phong.

Cầm hai viên lựu đạn, Tiểu Tứ và Trương Tuyết Phong nhìn nhau, hai người gật gật đầu, cơ thể dính sát vào bức tường. Trong tay mỗi người có một viên lựu đạn.

Tiếng bắn nhau gần như đã dừng lại, trong nhà xưởng bỏ hoàng yên tĩnh.

Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ nghe được tiếng bước chân di chuyển, hai người cầm lựu đạn, lắng nghe cẩn thận tiếng bước chân. Gần, gần, bốn người.

Trương Nhất Phàm lại phát ra một tín hiệu,

- Ba, hai, một, mở chốt.

Sau khi mở chốt ra, hai người cũng không ném ngay ra ngoài, mà để chậm đến ba giây, và lúc tiếng bước chân đến gần, hai người bất ngờ ném lựu đen ra ngoài.

Sự chậm trễ của ba giây, thực sự không giống nhay.

Quả lựu đạn vừa mới rời khỏi tay hai người, trong hành lanh truyền đến một tiếng nổ lớn. Oành… trong tay bốn tên đặc công Mỹ cũng có lựu đạn, lúc bọn họ phát hiện ra đã quá muộn, hai viên lựu đạn nổ ngay trước mặt bọn họ.

Lúc đó hai người bị thổi bay lên còn hai người khác bị bắn vào tường do sức ép của bom lớn.

Trương Tuyết Phong cầm súng chạy ra,

- Bòm bòm bòm bòm…

Cho dù những người này sống hay chết, phải đối mặt với một cuộc càn quét hỗn loạn. Rốt cuộc Tiểu Tứ cũng có cơ hội nhặt được khẩu súng trên mặt đất, anh ta cầm lấy khẩu súng vội vã theo sau Trương Tuyết Phong.

Tiếng vang qua đi, trong hành lang trở nên yên tĩnh.

Tiểu Tứ dắt Lệ Na, mò mẫm tìm đường. Chỗ này tối đen, không có một tia sáng. Trương Tuyết Phong lại lục soát hai thi thể tìm thấy hai viên lựu đạn. Lúc anh ta chuẩn bị đi về phía trước, có tiếng súng trong bóng tôi, ngay lập tực anh ta lùi lại.

Rốt cuộc còn có bao nhiêu tên đặc công ẩn núp ở những nơi bí mật gần đó, đúng là hai người hoàn toàn không biết gì cả, nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được, nơi này tràn ngập sát khí. Luồng sát khí này uy hiếp sự an toàn của ba người.

Đường phía đã bị phá hỏng, phía sau đen xì, không biết có phục binh ở đó hay không. Mà đội viên khác, vẫn chậm trễ không lộ diện, khiến Trương Tuyết Phong phát điên.

- A…

Đột nhiên, Lệ Na hét lên một tiếng chói tai, cô giẫm lên tay một đặc công đã chết, liền khóc la inh ỏi lên.

Đúng là một tiếng hét to, làm bại lộ hành tung của ba người. Một ngọn lửa tử phun ra trong bóng đêm, bòm bòm bòm bòm… vài viên đạn phóng tới, Tiểu Tử và Trương Tuyết Phong vứt bỏ mọi suy nghĩ, nhanh chóng kéo Lệ Na nằm sấp xuống.

Viên đạn xượt qu da đầu hai người, Trương Tuyết Phong còn tưởng hai người trúng đạn rồi, lo lắng hô lên:

- Tiểu Tứ…

- Chúng tôi không sao đâu.

Tiểu Tứ lên tiếng, kéo Lệ Na vào trong một gian phòng. Lúc ở cửa sổ, anh ta nhìn thấy mấy tên đặc công ẩn núp ở dưới lầu, đúng là có mấy đặc công, dùng hỏa lực ngăn chặn đội viên của mình. Tiểu Tứ mở chốt lựu đạn. Lại chờ ba giây rồi mới ném.

Ầm… một tiếng nổ vang lên, dưới lầu truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, đã dung hỏa lực để ngăn chặn các đội viên này, ngay lập tức che chắn lao từ phía sau tới.

Dưới lầu thấy Stevie khồng chế được cục diện, không ngờ bị vài tên đội viên tổ Thiểm Điện phá hỏng mạng lưới, ở dưới lầu ông ta hô,

- Xử lý bọn họ đi.

Lại có sau bảy tên đặc công chạy đến, cùng Trương Chính đang chuẩn bị tiếp cận đối kháng được với thành viên tổ Thiểm Điện.

Còn có ba người tìm lên đến lầu, từ một nơi bí mật gần đó theo dõi chăm chú hành động của Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ.

Stevie nói, đem bọn họ ra giết đi. Bởi vậy, mọi người không có băn khoăn, quyết định giết cả Lệ Na.

Đúng vào lúc đó, một đoàn xe cảnh sát từ ngoại ô dồn dập đến, hơn mười lượt xe cảnh sát lần lượt chạt tới.

Sắc mặt Stevie sắc lạnh, quyết đoán nói:

- Rút lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp