Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1225: Chúng tôi là người Trung Quốc


...

trướctiếp

Mấy người cuối cùng đã tìm được đến nhà của Mã Tạp La, nơi đây là một tòa nhà điển hình của châu Âu, rất tao nhã, rất khác biệt. Nhà không cao, là căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, ngoài cửa có đỗ hai chiếc xe con.

Đổng Tiểu Phàm rất thích căn nhà nhỏ theo phong cách châu Âu này, trước kia, cô từng nói, mình cũng muốn xây một căn nhà như thế này. Cảm giác này rất ấm áp, rất thoải mái. Người châu Âu rất biết cách sống, là những người biết hưởng thụ.

Khi hai chiếc xe nhỏ dừng ở cửa, có lẽ tiếng còi trong ô tô, đã quấy rầy đến những người trong nhà, có một người phụ nữ chạc bốn mươi tuổi đi ra nhìn, thấy mắt cô ấy đẫm lệ, Trương Nhất Phàm liền cảnh giác.

Sau khi xuống xe, Trương Tuyết Phong cũng cảm nhận được, không khí không đúng.

Trương Nhất Phàm nói chuyện bằng tiếng Anh:

- Chúng tôi đến thăm lão xưởng trưởng, xin hỏi ông ấy có nhà không?

Cô gái kia chả biết gì lắc đầu, cô không hiểu tiếng Anh. Hơn nữa rất cảnh giác liền đóng cửa lại, thần sắc hoảng hốt.

Phản ứng kì lạ của đối phương, khiến Trương Nhất Phàm hất mũi, Đổng Tiểu Phàm nói:

- Có lẽ người ta không thích bị quấy rầy, chúng ta đi thôi!

Trương Nhất Phàm hơi nổi giận, cảm giác mà Mã Tạp La tạo cho hắn, chắc không đến mức như thế này! Nhưng tại sao? Hắn lại không từ bỏ ý định.

Nếu như không gặp được lão xưởng trưởng này, người chế tạo ra con tàu Ligga, hắn sẽ không cam tâm.

Hắn nhìn Trương Tuyết Phong và hai người nữ vệ sĩ kia, cảm thấy có gì đó không thể tin nổi:

- Chúng ta giống người xấu sao?

Ba người cười, không ai trả lời Trương Nhất Phàm.

Lúc đang chuẩn bị từ bỏ, trong phòng truyền ra một tiếng gào thét:

- Khốn kiếp, chúng mày là đồ khốn, bọn Mỹ vô sỉ, tao phải kiện lên tòa án cái bọn không có tính người như chúng mày. Trả Lệ Na cho tao, tao không có thứ chúng mày cần, khốn kiếp!

Vẻ mặt Trương Nhất Phàm thay đổi:

- Không được!

Hắn nháy mắt với Trương Tuyết Phong, sau đó liền xông vào, gõ cửa mạnh.

- Mã Tạp La, Mã Tạp La, chúng tôi là người Trung Quốc. Người Trung Quốc!

Trương Nhất Phàm hét lên bằng tiếng Anh, Mã Tạp La có thể hiểu tiếng Anh, gã là một kiến trúc sư cao cấp, cũng là một nhân tài quản lý cao cấp. Mã Tạp La ở trong phòng nghe được tiếng của Trương Nhất Phàm, liền bình tĩnh lại.

Nói với con:

- Đi xem xem.

Người vợ nói:

- Là mấy người phương Đông, con không biết bọn họ muốn làm gì? Bọn họ ở ngoài cửa.

Mã Tạp La biết con dâu không hiểu tiếng Anh, không biết Trương Nhất Phàm nói gì, gã bảo con:

- Đỡ bố ra ngoài. Xem mấy người Trung Quốc này muốn làm gì?

Cửa đã mở, con trai của Mã Tạp La đỡ gã ra ngoài cửa, chỉ mười mấy ngày không gặp, Mã Tạp La đã già đi nhiều. Hai mắt lại sâu hút, nhìn người giống như bị gió thổi đi vậy.

Trương Nhất Phàm cảm thấy có một từ, có thể hình dung được bộ dạng của Mã Tạp La, gần đất xa trời. Đúng, chính là gần đất xa trời, lúc này Mã Tạp La chính là bộ dạng này. Lão xưởng trưởng từng đứng đầu tất cả người Ukraine, đã đến nông nỗi gần đất xa trời, ngọn đèn sắp tắt rồi.

Mã Tạp La nhìn thấy Trương Nhất Phàm, không khỏi ngẩn người ra:

- Là anh à?

Không biết vì sao, người thành niên trước mặt này, có thể cho gã một cảm giác đặc biệt. Đặc biệt là lúc gã nghe thấy ông già ở Bộ quốc phòng nói, người thanh niên này là người Trung Quốc. Lúc đó gã thấy kì lạ, một người Trung Quốc dựa vào cái gì để tham dự hoạt động buôn bán này?

Chẳng phải bọn họ bảo, sẽ cải tạo chiếc tàu sân bay này thành một câu lạc bộ vui chơi giải trí trên biển sao? Nếu cải tạo thành nơi vui chơi giải trí trên biển, chính phủ tham gia vào làm gì?

Trương Nhất Phàm nhìn ông già này, hắn kính nể trong lòng, hắn cũng từng hiểu các khía cạnh của ông này. Biết được tình cảm của ông ấy đối với chiếcũng tàu sân bay này, do đó Trương Nhất Phàm mới quyết định đến thăm gã. Không ngờ hình như mình đã đến không đúng lúc, đối phương không hoan nghênh.

Trương Nhất Phàm dùng tiếng anh để giao tiếp với ông ấy, Mã Tạp La dường như có chút bất an:

- Các anh đi đi, rời mau đi, tôi không có thời gian gặp các anh.

Nói vậy, ông ấy liền bảo con đóng cửa lại.

Đổng Tiểu Phàm có chút bất lực lắc đầu, thở dài, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên pằng – một tiếng, không biết một viên đạn từ hướng nào phóng tới.

Thình thịch – làm vỡ một chậu hoa trên cửa sổ, Trương Tuyết Phong hô một câu:

- Nằm xuống

Gã nhảy người lên, nhảy bổ về phía vợ Trương Nhất Phàm, hai nữ vệ sĩ cũng chạy đến, ba người bảo vệ vợ chồng Trương Nhất Phàm, nhanh chóng rút lui.

- Không xong rồi, có người phục kích chúng ta!

Trương Tuyết Phong dò xét phía sau, gần xa có mấy tòa nhà cao tầng, gã nhìn một chút, hạ giọng nói:

- Đối phương có thể đang ở trong mấy tòa nhà cao tầng. Theo quan sát của tôi, chắc là sát thủ chuyên nghiệp, hoặc là nhân viên đặc công, bọn họ dùng súng trường không tiếng động.

Sau đó, lại có hai khẩu súng bắn vào, pằng pằng – Hai khẩu súng này bắn vào cửa sổ, cửa kính vỡ rơi xuống đất.

Con trai Mã Tạp La mở cửa xông ra, hét to:

- Bọn mày có gan thì bắn chết tao đi, khốn kiếp

Pằng – lại một viên đạn nữa, bắn vào chân gã, con của Mã Tạp La sợ đến mức ngẩn người ra, đóng cửa lại,trốn ở phía sau căng thẳng thở.

Trong nhà truyền ra tiếng chửi của Mã Tạp La:

- Tao liều mạng với chúng mày, lũ khốn kiếp.

Trương Tuyết Phong thăm dò, nói với bốn người phía dưới:

- Mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta, mà là người nhà Mã Tạp La. Không xong rồi, nhà bọn họ đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên không lâu sau, cửa phòng lại mở ra, Mã Tạp La xuất hiện ở cửa, gã hét to về phía tòa nhà cao tầng đối diện:

- Lũ khốn kiếp chúng mày, có giỏi thì giết tao đi, giết tao đi.

Điện thoại kêu lên, một tiếng cười ha ha vang lên:

- Mã Tạp La, mùi vị này thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông vẫn còn mười phút quyết định. Giao đồ ra đi! Tính mạng là của ông, đồ vật là của quốc gia, không đáng vì đất nước Ukraine mà đánh mất tính mạng của mình. Có thể không không quan tâm đến mình, nhưng con trai ông, còn cháu gái ông, chẳng nhẽ ông đồng ý để bọn họ đi vào chỗ chết sao?

- Tôi nói với ông một câu, đừng có đưa anh quyết định ngu xuẩn, tính mạng của cháu gái ông ở trong tay tôi.

Mã Tạp La vô cùng phẫn nộ:

- Chúng mày, chúng mày

Một câu cũng không nói ra được, tức giận đến mức thở dốc.

- Được rồi, được rồi, ông già đáng chết, đừng có ngoan cố như vậy. Chúng tôi không có quá nhiều thời gian cho ông đâu, nếu như ông còn không đồng ý, cháu gái ông sẽ chết chắc!

- Khốn khiếp, rốt cuộc chúng mày muốn gì, nói với tao, nói với tao! Đừng có làm cháu tao bị thương.

Con trai Mã Tạp La cướp lấy điện thoại trong tay bố, đối phương cười lia lịa nói:

- Mày đúng là tên ngu xuẩn, nói với mày chẳng có tác dụng gì cả. Trong tay bố mày có thứ mà chúng tao cần, cố khuyên ông ấy đi, lấy thứ đó ra đổi lấy tính mạng của con gái! Vẫn còn bảy phút nữa, mau đưa ra quyết định đi!

- Bố, bọn chúng cần cái gì vậy? Bố nói đi, bố nói với con. Lệ Na sẽ chết, mau cứu Lệ Na, bố chỉ có nó là cháu gái bảo bối thôi.

Mã Tạp La ngồi trên đất, thở hổn hển nói:

- Không, không được, đây là đồ của quốc gia, thuộc về dân tộc Ukraine vĩ đại, bố không thể lấy nó để đổi lấy tính mạng của Lệ Na được, chỉ muốn thiêu hủy nó, thiêu hủy hoàn toàn.

- Vậy bố đợi đấy, để bọn chúng hủy Lệ Na đi!

Con trai Mã Tạp La tức giận, ném Mã Tạp La, quay đầu trở về phòng, đi tìm thứ mà bọn chúng cần.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy tất cả, nói với Trương Tuyết Phong:

- Xông vào!

Sau đó gã liền chạy vào nhà, Trương Tuyết Phong liền yểm hộ phía sau, hainuwx vệ sĩ đằng sau bảo vệ Đổng Tiểu Phàm an toàn trong xe.

Mã Tạp La đã tức đến mức bất tỉnh, Trương Nhất Phàm thấy tình thế không đúng, liền nói:

- Mau, đưa đến bệnh viện!

Trương Tuyết Phong cõng Mã Tạp La chạy, con trai gã nghe thấy tiếng hét ở trong phòng, thấy tình hình không ổn, liền chạy theo xe. Vợ gã cũng đi theo, mấy người vội vàng lên xe, mau chóng đến bệnh viện.

Bệnh viện liền cấp cứu, đám người Trương Nhất Phàm đợi bên ngoài, cuối cùng nghe con của Mã Tạp La cho hay chân tướng, con trai gã bị bắt cóc. Hình như là người Mỹ làm, Trương Nhất Phàm hỏi đối phương muốn gì? Con trai Mã Tạp La không trả lời được.

Trương Nhất Phàm và đám người Trương Tuyết Phong liền hiểu ra:

- Xe, chiếc xe đó!

Hai người liền nhớ ra chiếc xe cổ quái kia, chiếc xe đó có vấn đề. Đối phương dùng miếng vải đen che, bọn chúng đang giấu cái gì?

Trương Nhất Phàm liền suy đoán:

- Tiều Trương, mau chóng thông báo cho tất cả mọi người, tìm tung tích chiếc xe này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp