Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 207


...

trướctiếp

Dụ dỗ? 

Trong đám người sớm xúm lại xem lập tức bộc phát ra một hồi cười ầm lên, rất nhiều người bắt đầu đối với bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Đám người Vương phu nhân trên mặt có chút ít không nhịn được, Hạ Mộng vẫn như cũ cười nói tự nhiên. 

Đừng tưởng rằng nàng không biết, những người này đem nàng chận ở trên đường, chính là muốn lấy dư luận xấu khiến cho nàng khuất phục, lần nữa làm công cụ cho bọn họ lợi dụng. Nhưng là, Hạ Mộng nàng là người đâu dễ dàng mặc cho người định đoạt như vậy sao? 

"Tứ muội, ngươi cũng đừng có cùng chúng ta cáu kỉnh được không? Cùng lắm thì chúng ta cho người đặt mua thêm một phần tốt hơn!" 

Đại tiểu thư tử trận, Nhị tiểu thư ra tay. 

Hạ Mộng lại nhẹ nhàng cười. "Lý phu nhân, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta đi? Ta mặc dù chỉ là một cái vương phi nho nhỏ, nhưng mà ăn mặc chi phi chưa bao giờ thiếu. Những thứ đó, chỉ cần ta nghĩ muốn, liền mở miệng phân phó đi xuống, quản gia nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ đặt mua ra một phần để trong phòng của ta. Một phần này, nhất định sẽ so với các ngươi chuẩn bị tốt hơn. Ngươi cho là ta cần dùng đến của các ngươi sao?" 

Hắc? 

Trong đám người lại ồ ồ cười vang, trước mặt ba đôi phu thê trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, thật đúng là đẹp mắt. 

Hạ Mộng khóe miệng kéo lên một tay nâng cắm lên xem cuộc vui. 

"A?" Rốt cục, kiên nhẫn hòa giải không dùng được, tính tình nóng nảy nhất Tam tiểu thư ra tay. Mà vừa xuất mã, nàng chính là nặng nề hừ lạnh một tếng., nàng dùng âm lượng lớn nhất nói, "Tứ muội..... A không, Minh vương phi, ngài thật sự là lên cành cao làm vương phi, liền không biết đến thân thích nghèo như chúng ta? Hiện nay, ngươi càng ghét bỏ chúng ta chỉ có thể ở phía sau kéo chân ngươi, liền một cước đem chúng ta đã văng, dứt khoát ngay cả trong nhận thức cũng không nghĩ quen biết?" 

Lời vừa nói ra, trong đám người cười vang không dứt. Mọi người đều đem ánh mắt nhìn hướng về phía Hạ Mộng bên này. 

Hạ Mộng tiếp tục cười yếu ớt. Nàng biết rõ, tại đây trong mắt của dân chúng, nàng chính là một người vong ân. Không có biện pháp, nàng dù gì cũng sinh ra ở Bộ gia, cũng bị Bộ gia nuôi giống như nha hoàn nhiều năm như vậy. Kết quả, mới vừa gả ra, liền trở mặt, người không biết tự nhiên là đứng ở "thế yếu" là nàng. 

"Triệu phu nhân, lời này ngươi nói thật là đúng."Gật đầu, nếu nàng đã nói như vậy,nàng liền rõ ràng thừa nhận mọi chuyện. 

Ngày? 

Vì vậy, trong đám người trong một lúc nổ oanh, tất cả mọi người bắt đầu đối với nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong đó nói nhiều nhất, không chỉ là "bạch nhãn lang" "bất hiếu nữ" những chữ này, nàng đời trước đã chán nghe rồi. 

Mà những người đó, căn bản không nghĩ tới nàng lại ở trước mặt công chúng lại có thể làm mắt mặt như thế, Bộ giá mấy cái đều ngây ngẩn cả người. Rối rít trao nhau một ánh mắt. Mọi người đều ở trong mắt đối phương thấy được kinh hoảng - - cũng là, vốn là đều lấy ra đòn sát thủ, thật là muốn thấy nàng bị áp lực của dân chúng mà vội vã cúi đầu nhận sai. Có thể đến cùng là, bọn họ phát hiện mình quả thực đánh giá thấp Hạ Mộng - - có thể cùng với loại người quái thai như Hoàng Phủ Nam Ning tâm đầu ý hợp, cũng tự nhiên cho tới bây giờ cũng sẽ không đem cái đạo lý đối nhân xử thế để ở trong lòng người a? 

"Bất quá?" Lập tức, chuyện lại một hồi chuyển, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói, "Ta nhớ được, lúc ta xuất giá, thái hậu nương nương sai người chuẩn bị lễ hỏi nhiều không dưới vạn lượng. Kể từ sau khi xuất giá, lúc lại mặt liền cho các ngươi đưa đi không ít lễ vật. Vàng bạc châu báu, các loại bảo thạch, giá trị không dưới ngàn lượng. Về sau, đại nương đi vương phủ nhìn, ta lại đưa cho nàng không ít lễ vật, cũng làm cho nàng chuyển tặng mất mấy hạt nam hải trân châu, cùng với các loại châu thoa vật trang sức cho các ngươi. Triệu phu nhân xuất, ta lại cùng vương gia thương nghị, cho nàng của hồi môn là một bọc trân châu, mười thất gấm vóc, xanh lục như ý hai miếng, đồ trang sức hai bộ, đồ trang sức đeo tay ngọc bích một bộ, những thứ này giá trị không dưới thiên kim, đã đầy đủ trả cho các ngươi mười sáu năm qua đối với ta có công ơn nuôi dưỡng đi! Huống chi, từ nhỏ đến lớn, ta trong phủ trên danh nghĩa là một vị tiểu thư, nhưng chỗ ta ở, cùng nơi ở của nha hoàn cấp thấp cũng không khác, ta cả ngày lẫn đêm phải thêu hoa, làm việc, vài vị tỷ tỷ tâm tình không tốt còn đánh ta mắng ta, tình cảnh của ta cùng với một đứa nha hoàn có gì khác nhau đau? Người ta là một đứa nha hoàn nho nhỏ, cho dù bán mình mười năm, mười năm sau cũng có thể giải ước rời đi. Còn ta thì sao? Ta đã bị các ngươi nô dịch mười sáu năm? Hiện nay, ta trả lại cho các ngươi những thứ đó, cũng đủ để chuộc thân ta rồi, lại đủ cho các ngươi mua một trăm nha hoàn về hầu hạ rồi? Đã như vậy,các ngươi còn muốn như thế nào? Sẽ đem ta bắt trở về, tiếp tục từ trên thân ta bóc lột? Ta không làm? Các ngươi chính là một đám quỷ hút máu, thấy ta một lần liền tìm cách có được chỗ tốt ở trên thân ta. Năm rộng tháng dài, Vương phủ cũng sẽ bị các ngươi hại ăn cho hết? Ta mới mặc kệ?" 

Càng nói, ngữ điệu của nàng càng thêm kích động. Đến cuối cùng là để lại chua xót trong nước mắt. 

Lời này nói ra ngược lại cũng có vài phần đạo lý. 

Hơn nữa nàng thích lúc rơi xuống nước mắt, mọi người ánh mắt khiển trách dời đi. 

Dù sao, kể từ lúc biết rõ nàng được gả cho Minh vương gia, mọi người cũng đã nghe qua thân phận của nàng, biết rõ nàng chỉ là một xuất nữ liên tục chịu khổ.. Đó là mọi người còn âm thầm than thở qua,nói một cô gái đáng thương như vậy, lại cư nhiên bị Minh vương gia coi trọng, còn không biết nàng cuộc sống sao này sẽ có nhiều vất vả đây? Ai có thể ngờ tới, sau một năm biến mất, nàng không chỉ không có bị Minh vương gia cho lăn qua lăn lại cho đến chết, mà ngược lại tình cảm vợ chồng càng ngày càng tốt! Này có thể phá tất cả mắt kiếng của mọi người. 

Mà bây giờ, mắt thấy nàng vượt qua ngày tốt lành, người nhà của nàng lại nghênh đón, tìm ở trên người nàng ép vàng bạc cảau báu... một cái nho nhỏ như nàng như thế nào chịu đựng được?

Những người này cũng thật là quá đáng. Huống chi, có lời không thể thật tốt nói sao? Về phần bọn họ đem nàng vây ở trên đường nói những lời này? 

Thoáng qua trong lúc đó, dư luận lại phần lớn đứng về phía Hạ Mộng. 

Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Bộ gia mấy cái hiển nhiên bị giật mình. 

Sắc mặt biến thành xanh một mảnh đỏ một mảnh, nhất thời lại không nghĩ ra được những lời khác. 

Vì vậy, đến phiên các nam nhân mở miệng. 

"Cái kia.... Tứ muội." Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Vương phu nhân chạy ra, "Bất kể nói như thế nào, mọi người dầu gì cũng là người một nhà. Nếu là người một nhà,thì không có gì gây sự với nhau. Chuyện đã qua thì cũng đã qua, thì cần gì nhắc lại nữa! Ngươi nói phải không?" Sxkt. 

"Đối với các ngươi mà nói tự nhiên là không cần nhắc lại, thì đối với các ngươi không khác. Nhưng là, đối với ái phi của bản vương mà nói, lại không phải là nói không thể? Nàng dựa vào cái gì bị các ngươi khi dễ mười sau năm về sau lại bị các ngươi tiếp tục nghiền ép một cách vô ích? Nàng từ nhỏ cũng không phải là một nô tài!" 

"Vương gia?" 

Đột nhiên xuất hiện một câu nói, làm cho đám người thoáng cái yên tĩnh lại. Hạ Mộng ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng nhắc vấy hướng đến nơi âm thanh truyền đến chạy tới. 

"Tham kiến Minh vương gia?" 

Nhìn thấy hắn, mọi người ở trên đường đều rất cả kinh, vội vàng quỳ lạy. 

Chỉ có ba cô con gái của Bộ gia, cùng với vị hôn phu của bọn họ, vốn là phát hiện tình huống thập phần bất lợi với chính mình, hiện tại lại gặp được Hoàng Phủ Nam Ninh xuất hiện, trong lòng lập tức kêu to không tốt, vội vàng liền cúi đầu xuống, xám xịt muốn chạy trốn. 

Nhưng là - - 

"Đứng lại!? 

Một tiếng quát to, Hoàng Phủ Nam Ninh lách mình liền ngăn cản đường đi của bọn họ. 

Sáu người lập tức đều run rẩy tựa như thu lá rụng bay theo gió. 

"Vương vương vương... Vương gia?" 

"Các ngươi nguyên một đám, trước mặt của mọi người như thế bức hiếp vương phi của bổn vương, hiện tại liền muốn bỏ đi cho xong?" Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh đối với Hạ Mộng vẫy vẫy tay. 

Hạ Mộng ôn thuận đi tới, Hoàng Phủ Nam Ninh lại thuận thế đem nàng ô vào lòng. 

Sau người vội vàng cuối đầu "Chúng ta... Chúng ta biết rõ sai rồi, chúng ta bây giờ phải đi! Cũng không quấy rầy nương nương nữa? " Nói,lại muốn tìm đường mà chạy. 

"Muốn chạy?" Nhưng mà, Hoàng Phủ Nan Ninh chắc chắn là sẽ không để cho bọn họ, "Trước kia các ngươi khi dễ tiểu bạch thỏ, bản vương còn không có đi tìm các ngươi tính sổ! Không nghĩ tới, hiện tại các ngươi thế nhưng lại chủ động tìm tới cửa?" 

"Vương gia?" Hắn lời này..... có ý gì? 

Chắc hẳn ngươi phải vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh là không có cái tâm tình này đối với bọn họ giải thích. Liền trong lúc đó đem Hạ Mộng đẩy ra: "Tiểu bạch thỏ, đứng im ở chỗ này, không nên lộn xộn, có biết hay không?" 

"Ừ." Hạ Mộng nhu thuận gật đầu. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại xoay người, lững thửng tiến lên, đột nhiên vừa ra quyền - - 

"Ai cho ngươi khi dễ tiểu bạch thỏ?" 

Lại đá ra một cước - - "Chán sống? Bây giờ còn dám đến tìm nàng?" 

Bắt lên một người, một cái ném qua vai - - 

"Đi chết đi?" 

Sau đó, nhắc tới người nào đó lên bả vai, một cái ném qua vai - - 

.... 

"A a a?" 

"Cứu mạng a?" 

..... 

Trong đám người truyền đến trận trận tiếng kêu cứu, vài người chạy trốn tứ phía, nhưng không có một ai dám can đảm chìa tay ra giúp đỡ. Tất cả mọi người vội vàng tìm khu vực an toàn núp vào, chỉ có sáu người này tùy ý làm loạn, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh cho đánh đến mặt mũi bầm dập, 

Đứng ở một bên, Hạ Mộng mở to hai mắt, nhịn không được thấp giọng hô lớn - - 

"Oa, thật sự rất đẹp trai." Đây mới là nam nhân a? Hơn nữa còn là nam nhân của nàng? 

Một hồi cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra. 

Đặng đặng đạp 

Nhưng là, trong lúc đó, bớt thời gian chạy theo người nào đó thế nhưng nhất cử vọt tới trước mặt nàng? 

Muốn bắt được nàng, để mà uy hiếp Hoàng Phủ Nam Ninh? 

Nằm mơ? 

Còn chưa kịp tiếp xúc đến nàng, người liền ôm nữa người dưới ngã xuống đất kêu rên lên. 

"Hừ, đúng là vô dụng." Vỗ vỗ tay, Hạ Mộng hừ nhẹ một tiếng, liên tục không ngừng mở rộng bước chân, phảng phất như là một loại Hoa Hồ Điệp bay vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh. 

"Vương gia, ngài lợi hại quá?" 

Mở ra ôm ấp, đem nàng tiếp nhận vào lòng. Lại quay đầu trở lại xem một chút sau cái nam nhân kia. Hoàng Phủ Nam Ninh khéo miệng cũng xé ra. "Tiểu bạch thỏ, chúng ta trở về đi?" 

"Tốt?" 

Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng mềm mại rúc vào trong lòng của hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng liền gật đầu, nắm cả nàng. Hai vợ chồng thân mật thắm thiết đi về. Chỉ để lại sáu người, hoặc là nằm trên mặt đất, hoặc là treo ở nhánh cây, còn có tiếp tục ôm nữa người dưới ý vị kêu rên, tình huống muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. 

Mọi người nhìn lại một chút đối với hai người rời đi, bách tính vây xem nhịn không được nhíu mày - - 

Vì cái gì, bọn họ có một cảm giác: kỳ thật, vị Minh vương phi này, nàng cùng vương gia là …cùng … một dạng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp